Nghịch Tập Ký – 11

Phiên ngoại

Mạt thế bộc phát sau mười năm.

Thời gian có thể vuốt lên tất cả đau đớn, ban đầu nhân loại ở dưới tang thi uy hiếp mà thất kinh, ở mấy năm sau cũng đã có đầy đủ dũng khí thản nhiên đối mặt thực tế. Số lượng nhân loại giảm mạnh tới 5% trước mạt thế, có thể sống xuống tới, tuyệt đại đa số đều có dị năng hộ thể.

Nhân loại là một loại sinh vật có tính thích ứng rất mạnh, ở năm thứ ba sau mạt thế, mấy căn cứ kích thước đơn giản trước sau thành lập, cho dù thân ở dưới Liên Quân tàn nhẫn chèn ép, dùng tốc độ chậm chạp nhưng kiên định, từng chút vượt mức phát triển.

Trong đó, trừ căn cứ trung ương ở phía xa thành phố  B do quân chính phủ là chủ lực, Bất Lạc Thành do một tay Bạch Tuyệt trù hoạch thực lực giống như trước không thể khinh thường, hơn nữa từ từ bộc lộ tài năng.

Liên Quân trăm triệu không nghĩ tới, mình chỉ bế quan một thời gian, Bạch Tuyệt thậm chí có năng lực vượt qua khó khăn khắp mọi mặt, cho hắn làm Bất Lạc Thành gặp quỷ, ban đầu nghe được tin tức sau phổi hắn đều nhanh tức điên rồi, muốn đi tìm Bạch Tuyệt phiền phức, rồi lại bị Bạch Tô cái heo đồng đội này kéo chân, thế cho nên cho đối phương cơ hội phát triển lớn mạnh.

Một ngày kia, Liên Quân ngồi ở trên ghế sa lon, mặt không thay đổi thẩm vấn thanh niên đối diện: “Em vừa giấu anh len lén đi gặp hắn?”

Bạch Tô răng rắc cắn một quả táo, tư vị ngọt ngào tràn ngập ở đầu lưỡi, hạnh phúc nheo mắt, sau mạt thế trái cây tốt như vậy đã không thấy nhiều, may nhờ Bạch Tuyệt sau khi lên làm thủ lĩnh quyết sách anh minh, khích lệ quản thúc dân chúng bên trong khai khẩn thổ địa, ở gần Bất Lạc Thành trồng các loại cây nông nghiệp, biết cậu thích ăn trái cây, cố ý phái người đem loại sản phẩm mới được trồng trong nhà rạp đưa tới chút ít.

Sau khi Bạch Tô ăn uống lo đủ tâm tình cũng không tệ, vì vậy cười híp mắt gật đầu: “Đúng vậy a.”

Liên Quân táo bạo: “Em đi gặp hắn làm gì?” Chẳng lẽ còn không nhìn ra tên kia rắp tâm hiểm ác? !

Bạch Tô đem đĩa trái cây bưng đến trước mặt hắn, ý bảo Liên quân nhìn, bất đắc dĩ nói: “Trong nhà hết đồ ăn, anh lại cả ngày không thấy bóng dáng, em không đi tìm hắn, chẳng lẽ chờ tươi sống chết đói?”

“Những thứ ngu xuẩn kia mấy ngày qua không có cầm đồ cho em? !” Liên Quân rống lên một nửa, tự mình cũng ý thức được không đúng, tang thi dù tiến hóa thế nào cũng không thể thông minh giống như người bình thường, sau khi nhận được Liên quân ra lệnh, cũng luôn là lấy hình thức suy nghĩ của mình định nghĩa “đồ ăn” , sau đó kéo một mảnh chân tay cụt trở lại, nhỏ nước miếng đem bọn nó đặt ở trước mặt Bạch Tô. . . . . .

Bạch Tô mặc kệ hắn, mặc dù những năm này hai người luôn là ở chung một chỗ như hình với bóng, nhưng nội tâm Liên quân thật giống như hết sức thiếu hụt cảm giác an toàn, nhất là ở vấn đề có liên quan Bạch Tô, thường xuyên tức giận không có dấu hiệu, Bạch Tô thấy được nhiều, đối với lần này đã sớm bình tĩnh rồi, hơn nữa qua nhiều năm như vậy cậu cũng không phải là hoàn toàn không có tiến bộ, kỹ năng Ngôn Linh từ từ cường đại, cơ hồ có thể cùng Liên Quân phân cao thấp, hơn nữa mỗi lần cọ xát, Liên Quân đối mặt cậu còn luôn là theo bản năng bảo lưu thực lực, thì càng thêm không phải là đối thủ của Bạch Tô. Vì vậy, ở trong mắt Bạch Tô hiện tại Liên Quân hoàn toàn chính là một con cọp giấy, không đủ gây sợ.

Liên Quân trơ mắt nhìn cậu bỏ đi, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ làm sao cho Bạch Tuyệt thêm chút phiền toái, tên kia biết rất rõ ràng hắn và Bạch Tô đã ở cùng nhau, những năm này còn thỉnh thoảng trêu chọc Bạch Tô, thật là đáng giận! Nhớ ngày đó hắn vì lưu lại Bạch Tô, cố ý nói ra một phen uy hiếp, thế cho nên làm cho Bạch Tô đối với hắn để lại ấn tượng xấu, cho con đường theo đuổi sau này thêm không ít khó khăn, đồng thời cũng cho Bạch Tuyệt thời cơ lợi dụng, ở dưới tình huống mình chưa từng phát giác, hai người thế nhưng hòa hảo như lúc ban đầu rồi !

Thật đặc biệt nghĩ ha hả vào mặt Bạch Tuyệt!

Hắn làm ra cố gắng, tại sao lại tạo thuận lợi cho Bạch Tuyệt? !

Năm đó nếu như không phải sợ Bạch Tô rời đi cái thế giới này, hắn cần gì phải làm tiểu nhân?

Liên Quân thật là càng nghĩ càng tâm tắc.

Pháp tắc đại tự nhiên chính là khôn sống mống chết, hiện tại trên địa cầu nhân loại còn sót lại mặc dù không nhiều lắm, nhưng tuổi thọ bình quân lại có thể kéo dài, mượn lời Bạch Tô, bởi vì tất cả dị năng cường kiện khí lực, mặc dù đã không nhiều người ba mươi, nhưng thoạt nhìn mặt lại như hai mươi không có gì khác biệt, cũng khó trách Bạch tuyệt nhiều năm như vậy vẫn đối với cậu nhớ mãi không quên.

Hắn cũng là nghĩ tới âm thầm thần không biết quỷ không hay giết chết Bạch Tuyệt, đáng tiếc Bạch Tô từng nói qua, nếu là Bạch Tuyệt xảy ra điều gì ngoài ý muốn, cậu cũng không được chết già, dùng Ngôn Linh đem hai người buộc chặt ở chung một chỗ, kể từ đó, cho dù Liên Quân thật muốn làm gì, cũng không khỏi sợ ném chuột vỡ đồ.

Huống chi, Bạch Tô cùng hắn bất đồng, hắn đã hoàn thành tiến hóa cao nhất, lại là thân tang thi, căn bản không cần ăn bất kỳ vật gì, nhưng Bạch Tô dù sao cũng là thân thể phàm thai, hơn nữa còn là một tiểu ăn hàng, thường xuyên len lén chạy đi Bất Lạc Thành vui sướng ăn ngốn, Liên Quân mặc dù biết, nhưng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, cũng không thể thật đói bụng cậu, tựa như Bạch Tô từng nói, chẳng lẽ hắn còn có thể trông cậy vào một đám tang thi đi trồng trọt nấu cơm?

Ban đêm, Bạch Tô đổi một bộ quần áo, cầm lấy mấy viên đá năng lượng đi ra ngoài. Liên Quân vừa nhìn vẻ mặt cũng biết cậu lại thèm ăn, lập tức đứng lên đi theo, “Anh đi cùng em.”

Liên Quân bây giờ là cấp bậc cao nhất trong tất cả tang thi, bề ngoài cũng trở nên giống như nhân loại bình thường, ngay cả con ngươi màu đỏ cũng có thể tùy thời che dấu, người bình thường căn bản không phát hiện được dị thường, vì vậy Bạch Tô cũng là theo hắn đi.

Hai người quen cửa quen nẻo mò vào Bất Lạc Thành, trực tiếp đi tới một quán mì tầm thường ở góc đường.

Bởi vì là khách quen, lại quen biết với ông chủ quán mì, người làm hỗ trợ trong quán một cái liền nhận ra Bạch Tô, cười thăm hỏi nói: “Tiểu Bạch tiên sinh tới, mau mời vào, hôm nay vẫn là một phần mì thịt bò như cũ? Mấy món dưa cải?” Vừa nói vừa đưa bọn họ dẫn lên lầu hai nhã gian.

Người làm mặc dù thon gầy, nhưng thoạt nhìn tinh thần sáng láng, chắc hẳn cuộc sống không sai. Sau mạt thế, thức ăn khan hiếm, cho dù những năm gần đây vẫn có nhân viên nghiên cứu khoa học nghĩ biện pháp đào tạo cao sản thu hoạch, nhưng bởi vì nhân khẩu ít, người trồng trọt càng ít, rất nhiều thổ địa bởi vì bị vẫn thạch năm đó rơi xuống mà bị nhiễm phóng xạ, căn bản không thích hợp gieo hoa mầu, vì vậy lương thực sản lượng cũng vẫn duy trì ở trình độ miễn cưỡng thỏa mãn nhu cầu căn bản, mà giá tiền khá đắt, người bình thường căn bản không có năng lực mua nhiều, không thể làm gì khác hơn là giảm bớt sức ăn, đây cũng là nguyên nhân trên đường cái rất nhiều Dị Năng Giả thân hình gầy gò.

Bạch Tô nhìn quanh một vòng, không nhìn tới bóng dáng quen thuộc kia, hiếu kỳ nói: “Ông chủ của các cậu đâu?”

Người làm ngượng ngùng cười, mang theo thiện ý trêu chọc nói: “Bạch tiên sinh tới, hiện tại ông chủ nào có tâm tư làm ăn, a, đúng rồi, Bạch tiên sinh cùng ông chủ ở trong gian phòng trang nhã, Tiểu Bạch tiên sinh có muốn đi gặp bọn họ hay không?”

Liên Quân nhướng mày không tiếng động cười lạnh, Bạch Tô cũng là rất vui vẻ có thể gặp được Bạch Tuyệt, gật đầu cười nói: “Tốt.” Vừa thuần thục đem đá năng lượng đưa cho hắn làm tiền típ. Đá năng lượng cùng tinh hạch có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, trong đó ẩn chứa năng lượng có thể trợ giúp Dị Năng Giả tiến hóa, vì vậy ở sau mạt thế thay thế được tiền giấy trở thành tiền tệ lưu thông.

Trong gian phòng trang nhã, Trương Thành đang mỉm cười hướng Bạch Tuyệt giới thiệu một món ăn mới, vốn là mặt mày lạnh cứng bởi vì mạt cười nhẹ này mà mềm xuống.

Bạch Tuyệt vuốt vuốt một thanh chủy thủ tinh xảo trong tay, sắc mặt lãnh đạm nghe, hắn ngước mắt nhìn về phía nam nhân đối diện thao thao bất tuyệt, đối phương mặc tạp dề, một thân hơi thở ở nhà, cùng bề ngoài của hắn hết sức không hợp, cho dù đã nhìn hơn nhiều năm, Bạch tuyệt bỗng dưng nhìn thấy, vẫn là sẽ cảm thấy buồn cười.

Bạch Tuyệt câu được câu không đáp lời hắn, trong lòng cũng không khỏi bội phục đối phương  kiên trì, nhiều năm như vậy, hắn trước sau cự tuyệt đối phương không dưới mười lần, Trương Thành cũng thật là đủ bướng bỉnh, vô luận lời của hắn nói ác độc cỡ nào, người này cũng có thể vẻ mặt mỉm cười nghe, căn bản bất vi sở động.

Thấy Bạch Tô đi vào, Trương Thành liền ngừng chủ đề lúc đầu, cười đứng lên nói: “Hai anh em các cậu hàn huyên, tôi đi lấy ít nước trái cây cho các cậu.”

Bạch Tuyệt nhìn Bạch Tô một cái, thả chủy thủ trong tay xuống: “Sao em lại tới đây, không sợ vị kia trong nhà của em ghen?” Mặc dù đã biết hai người ở cùng một chỗ, cũng nhiều lần thuyết phục mình buông tha cho, nhưng mỗi lần nhớ tới đứa bé ngày xưa yên lặng đi theo phía sau mình, trong tâm Bạch Tuyệt luôn là có chút không cam lòng.

Nghe lời này, Bạch Tô còn không có lên tiếng, Liên Quân liền ngửa đầu mặt lạnh, vẻ mặt cuồng huyễn khốc bá duệ mà thẳng bước đi vào, còn hết sức khiêu khích hừ lạnh một tiếng.

Vừa nhìn thấy hắn, Bạch Tuyệt sẽ không có tâm tình tốt, cười nhạo nói: “Tôi nhớ mình nói qua, Bất Lạc Thành không hoan nghênh anh, Quân thiếu sẽ không quên đi?”

Liên Quân trên cao nhìn xuống, nửa rũ mắt nhìn, miệt thị nói: “Cậu cho rằng nếu như không phải là tôi xem ở trên mặt mũi A Tô cố ý nhường, cái Bất Lạc Thành gì đó không chịu nổi một kích này có thể còn sống đến bây giờ? Thật là chê cười.”

Mắt thấy hai người lại muốn cấu véo nhau, Bạch Tô nói: “Tốt lắm, các anh đừng cãi nhau nữa.” Vừa nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, anh, lần trước tới Bất Lạc Thành, thật giống như ở Hồng Đăng Khu nhìn thấy Liên Hoa, bất quá không quá xác định.”

Vô luận địa phương nào cũng không có biện pháp chân chính ngăn chặn tà hắc nảy sinh, Bất Lạc Thành tự nhiên cũng là như thế, mặc dù có Bạch Tuyệt nghiêm khắc quản hạt, nhưng vẫn là có chút không có dị năng, hoặc dị năng kém hơn bởi vì một miếng ăn, ra bán tự tôn, Hồng Đăng Khu bên kia khắp nơi đều là người như vậy, chỉ cần một ổ bánh bao bọn họ là có thể mặc ngươi làm.

Bạch Tô lần trước tình cờ đi ngang qua bên kia, ở bên cạnh từng gặp hai nam nhân khí thế ngất trời dây dưa ở chung một chỗ, trong đó một mắt hàm mị ý, dung mạo có bóng dáng Liên Hoa, nói không xác định là bởi vì số tuổi tựa hồ có chút không giống, người nọ thoạt nhìn bộ dạng rất tang thương, thân thể khô quắt, da thịt lỏng lẻo, bên khóe mắt thậm chí hiện đầy nếp nhăn.

Bạch Tuyệt sau khi nghe không chút nào kinh ngạc, hoặc là nói hắn vốn là biết chuyện này, “Không cần hoài nghi, đó chính là hắn, năm đó hắn vứt bỏ anh đi, muốn tìm kiếm những người khác che chở, nhưng không biết những nam nhân kia đối với hắn nhớ nhung đã lâu, chẳng những đem hắn hung hăng đùa bỡn một trận, vẫn còn vì thức ăn qua tay đem Liên Quân đưa cho người khác, cuối cùng nhiều lần quay vòng, mới đi đến chỗ này của anh.”

Bạch Tô nghe nhất thời thổn thức không dứt.

Không lâu lắm, Trương Thành bưng tới một bàn nước trái cây, bắt chuyện qua, liền đi xuống lầu phòng bếp, nói là thêm hai món nữa.

Bạch Tô nhìn hắn bận trước bận sau, cười híp mắt, “Ai, nam nhân tốt như vậy, cũng không biết sau này tiện nghi người nào.” Nói qua liếc mắt nhìn Bạch Tuyệt, ý tứ hết sức rõ ràng. Bạch Tô bởi vì không có biện pháp đáp lại tình cảm của Bạch Tuyệt, vẫn trong lòng còn có áy náy, cùng Trương Thành tiếp xúc mấy lần sau, phát giác người này bề ngoài thô ráp, nội tâm cũng rất ôn nhu, rồi hướng Bạch Tuyệt một khối tình si, thì toan tính giúp hắn một phen.

Ai ngờ Bạch Tuyệt thần sắc tự nhiên né qua cái đề tài này, thản nhiên nói: “Lại nói, người kia tốt, đều sẽ nhận được hạnh phúc .”

Chờ Trương Thành xào thức ăn ngon, Bạch Tô chạy đi hỗ trợ, thuận tiện đem lời Bạch Tuyệt thuật lại một lần, hỏi hắn có cảm tưởng gì.

Trương Thành so với trong tưởng tượng của hắn còn thông suốt, sảng lãng cười một tiếng: “Cám ơn cậu phí tâm, bất quá chuyện như vậy cũng không cưỡng cầu được, tôi lớn lên như vậy không làm cho người thích, cũng khó trách hắn chịu không được, thật ra tôi đã sớm nghĩ kỹ, như bây giờ làm bạn bè không tồi, lúc nào rảnh rỗi còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm. Hiện tại không thể so trước, nam nhân cùng nam nhân ở cùng nhau cũng không xem là chuyện gì, thật sự không được, qua hai năm tôi tìm người cùng nhau sống qua ngày cũng được.”

Bạch Tô yên lặng thở dài, dưa hái xanh không ngọt, thôi, để cho bọn họ tự hành hạ nhau đi.

Trên bàn cơm, bốn người ở chung coi như hòa hợp, Liên Quân mấy lần tính toán mở ra kỹ năng trào phúng, đều bị Bạch Tô một cái tát trấn áp xuống.

Bạch Tuyệt mắt lạnh nhìn hai người bọn họ hỗ động, yên lặng nguyền rủa nhanh chia tay, lại nghĩ mình không phải là thật nên tìm bạn rồi, cúi đầu, đột nhiên phát hiện trong bát nhiều ra miếng thịt kho tàu, ngẩng đầu chống lại một khuôn mặt cười ôn hòa.

“Ăn nhiều một chút đi.” Đối phương nói như vậy.

Bạch Tuyệt lặng yên chỉ chốc lát, trong nội tâm thở dài, từng chút đem thịt kho tàu ăn hết.

4 bình luận về “Nghịch Tập Ký – 11

Bình luận về bài viết này