Nghịch Tập Ký – 7

Hiu~ Hiu~ chương này dài quá T.T


Vô Miện Chi Vương ( 7 )

Bạch Tuyệt người cao thân hình cường tráng, Bạch Tô bị hắn áp chế dưới thân, nhất thời lại không thoát ra được, không thể làm gì khác hơn là hai tay liều mạng giơ lên đỉnh đầu, tránh né Bạch Tuyệt cướp đoạt, cậu mấp máy môi, vừa định mở miệng, Bạch Tuyệt nhưng trước một bước nhìn ra động cơ của cậu, một tay hung hăng bóp cổ Bạch Tô, khiến cho cậu đem mệnh lệnh sắp phun ra nuốt xuống.

Bạch Tuyệt trên cao nhìn xuống, con ngươi như ưng tản ra u quang ngoan lệ, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở nóng rực phun tới, vô cùng áp bách, hắn chậm rãi cúi đầu, hai tròng mắt đe dọa nhìn Bạch Tô, gằn từng chữ lạnh băng nói: “A Tô, là anh bình thường đối với em quá mức khoan dung, thế cho nên em lại dám phản bội anh như thế?”

Bị đôi tay như kìm kiềm chế, nơi cổ họng Bạch Tô như có lửa, khó chịu muốn chết, cảm giác khủng bố hít thở không thông tràn ngập tại trong lòng, cậu khó khăn há to miệng, giống một con cá sắp chết, cố sức phun ra nuốt vào không khí, suy yếu phát ra một tiếng mơ hồ vô cùng: “Buông. . . . . .”

Đáng tiếc đối phương căn bản không động, hai tay cũng càng bóp chặt, không khí trong lồng ngực cấp tốc giảm bớt, Bạch Tô điên cuồng giãy giụa, muốn dùng chân đem người trên người đá xuống.

Sắc mặt Bạch Tuyệt nhất thời càng kém rồi, đáy mắt nổi lên hàn quang yêu dị, thanh âm lạnh như mảnh băng, vẻ mặt nghi hoặc lại không giải thích được, “Tại sao không nghe lời, anh trai đối với em còn chưa đủ tốt sao?” Cúi đầu nhìn chăm chú vào mắt đối phương, nơi đó đã sớm bởi vì đau đớn mà chứa đầy nước mắt sinh lý, ở trong bóng đêm u ám phản xạ ánh sáng yếu ớt, Bạch Tuyệt cơ hồ là không bị khống chế kề sát, trong mắt thiêu đốt lên ngọn lửa, si mê nhìn về phía thiếu niên phía dưới, cái cổ duyên dáng của người nọ kéo dài ra độ cong hoàn mỹ, da thịt dưới lòng bàn tay nhẵn nhụi bóng loáng vô cùng mịn màng, bởi vì hít thở không thông, mạch máu màu xanh nhạt cũng nổi bật ra, yếu ớt mà bất lực, xinh đẹp giống như một con thiên nga trắng tuyệt vọng.

Trong tâm Bạch Tuyệt bỗng nhiên tràn ngập ra tình tố khác thường, sớm lúc trước hắn biết em trai tiện nghi của mình có một bộ dung mạo không sai, rất là khiến người thích yêu, nhất là cặp mắt phượng trong suốt tinh khiết kia, lúc ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào mình sẽ làm cho người ta khắc chế không được thích cậu.

Muốn hôn, muốn vuốt ve, muốn cậu vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình mình. . . . . .

Ý niệm trong đầu càng ngày càng điên cuồng, Bạch Tuyệt nhưng lần đầu tiên bỏ qua chống cự, tùy ý dục vọng nước lũ đem mình bao phủ.

Thật là kỳ quái a, trải qua chuyện đời trước, gặp gỡ qua Liên Hoa bị phản bội, hắn vốn cho là mình sẽ không động tâm nữa, tình yêu loại đồ vật này chẳng qua là thuốc điều chế trong sinh hoạt có cũng được mà không có cũng không sao, quyền lợi mới là hắn theo đuổi suốt đời. Cho nên, năm đó ở nhận thấy được mình sinh ra tâm tư không nên có, hắn võ đoán đem hướng định nghĩa phản ứng sinh lý bình thường vì thời kỳ trưởng thành, sau đó nghĩa vô phản cố lựa chọn rời đi. Đã nhiều năm như vậy, hắn vốn tưởng rằng những suy nghĩ khó có thể nói kia đã sớm tiêu tan, trong ngày thường cũng che dấu vô cùng tốt, nhưng là, rất đáng tiếc, hắn có thể lừa gạt mọi người, duy chỉ có không lừa được tim của mình, nếu không mới vừa rồi ở phát hiện người đến là Bạch Tô, hắn tuyệt sẽ không thương tâm tức giận như vậy.

Sắc mặt Bạch Tô càng ngày càng trắng, con ngươi cũng bắt đầu tan ra, ánh mắt cậu bi thương nhìn Bạch Tuyệt, chẳng lẽ đối phương muốn giết cậu thật sao?

Chạm đến ánh mắt Bạch Tô, Bạch Tuyệt nội tâm chấn động, nhanh chóng buông tay, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm Bạch Tô đang che ngực há mồm thở dốc, con ngươi đối phương ướt át, mặt tái nhợt gò má bị lây đỏ ửng, môi mỏng ánh nước phấn nộn, bộ dáng thật là mê người cực kỳ.

Con ngươi tối sầm lại, trên khuôn mặt âm trầm của Bạch Tuyệt đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, nếu nhịn không được, vậy thì không nên nhịn, phàm là hắn muốn, tóm lại phải lấy được, tỷ như quyền lợi, tỷ như danh vọng, tỷ như Bạch Tô.

Hắn nghĩ như vậy, đột nhiên nhào tới ngăn chặn môi Bạch Tô.

“Ưm. . . . . .” Đệt, tình huống gì đây? Bạch Tô sắp điên rồi, mới từ bên bờ tử vong chạy trốn ra, trong nháy mắt liền biến thành thịt bồ đoàn rồi? Cậu vươn tay đẩy ở lồng ngực đối phương, trái vung phải lắc tránh né miệng lưỡi của đối phương, ý thức mơ hồ.

Bạch Tuyệt dù sao cũng là tuyển thủ mầm móng tốt trong chính quy công, kỹ xảo thành thạo, lại hoàn toàn bị người dưới thân nâng lên hứng thú, liền hôn đến càng phát ra nóng bỏng. Gặp phải nguy cơ, Bạch Tô cũng bất chấp nhiều như vậy, liều mạng giằng co, tinh thạch trong tay sớm không biết lăn vào trong góc nào.

Dưới thân chợt lạnh, Bạch Tô sợ đến mở to mắt, cmn, cậu chỉ là tới trộm đồ có được hay không, chuyện làm sao lại biến thành hướng ngựa hoang chạy như điên đây? !

Trong mắt Bạch Tuyệt lóe ra ánh sáng nguy hiểm, từ đầu tới cuối cũng không nhắm mắt, ngược lại là nhiều hứng thú nhìn chăm chú vào phản ứng của Bạch Tô.

Quần áo bị cởi ra, Bạch Tô hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, nảy sinh ác độc cắn đầu lưỡi hắn, Bạch Tuyệt mặt tối sầm lại, vừa muốn có động tác, một khẩu súng lạnh băng để ở trán hắn. “Đừng động!” Người tới thấp giọng quát lên, thanh âm lạnh lùng vô tình, lại mang theo tức giận mạnh đè nén xuống.

Bạch Tuyệt thân hình cứng đờ, không cam lòng buông người phía dưới ra, lúc ngẩng đầu đối diện ánh mắt hung ác nham hiểm của Liên Quân.

“Từ trên người em ấy cút ngay! !” Liên Quân ra lệnh, đôi môi mím chặt lại, trên mặt không có chút huyết sắc nào, người quen thuộc hắn đều biết, Liên Quân đã bị hoàn toàn chọc giận. Hắn có chút nóng nảy đột nhiên hướng Bạch Tuyệt đá một cước, nơi đặt chân vừa vặn chỗ bụng người nọ vào ban ngày bị tang thi cào thương, sắc mặt Bạch Tuyệt tái đi, áo lót màu sáng đơn bạc dần dần nhuộm ra vết máu.

Liên Quân trước thô lỗ đem Bạch Tô xách lên, trong lúc lơ đãng thấy đôi môi sưng đỏ của đối phương, quần áo xốc xếch không chịu nổi, nhất thời càng tức giận hơn, hùng hổ nâng tay, ngắm trúng.

Bạch Tô cuống quít ngăn lại hắn: “Đừng nổ súng!”

Liên Quân ngẩn ra, quay đầu không thể tin nhìn chằm chằm cậu. Bị hắn nhìn như vậy, Bạch Tô không biết làm sao có chút chột dạ, nắm vạt áo cười làm lành: “Trở lại em giải thích với anh, hiện tại chúng ta vẫn là nhanh rời đi nơi này thôi.” Mới vừa rồi động tĩnh lớn như vậy đoán chừng người nghe được không chỉ một mình Liên Quân, tiếng súng vừa vang lên nhất định sẽ bị mọi người vây ở chỗ này.

Liên Quân ý vị không rõ hừ lạnh một tiếng, súng trong tay lại không để xuống, Bạch Tuyệt nhướng mày, vẻ mặt khiêu khích cùng hắn nhìn nhau, tựa hồ là chắc chắc Liên Quân sẽ không nổ súng. Liên Quân âm trầm đánh ngã hắn. Một con dao lưu loát đem hắn đập ngất, đại khái là cảm thấy chưa hết giận, trước khi đi còn thêm vài cước.

Những người khác quả nhiên cũng chú ý tới động tĩnh bên này, có phòng đã sáng đèn, Bạch Tô đem tinh thạch từ dưới tủ moi ra, nhét vào trong túi áo, xoay người lôi kéo Liên Quân bỏ chạy.

Hai người đập mở một xe SUV nhảy vào, tiếng kinh hô trên lầu cùng tiếng tranh luận ồn ào truyền vào trong tai, rất nhanh đã có người ý thức được Liên Quân cùng Bạch Tô không có ở đây, lớn tiếng kêu tên của bọn họ. Liên Quân ngồi ở trên ghế lái, giẫm chân ga, xe thật nhanh chạy đi ra ngoài. Bạch Tô biết trước mạt thế hắn thường xuyên cùng một đám bạn xấu đua xe, Liên Quân lái xe luôn là có một cảm giác cấp bách chạy đi đầu thai, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.

Xe lái đi rất xa, xác định tạm thời sẽ không bị người đuổi theo sau, Liên Quân đem xe dừng ở nơi góc đường vắng vẻ, bỗng nhiên nắm cằm Bạch Tô bắt buộc cậu há mồm, từ trên nhìn xuống, “Nói đi, giọng nói của em là có chuyện gì?”

Bạch Tô kéo tay hắn ra, Bạch Tuyệt vừa rồi cũng kém không nhiều lắm dùng cái tư thế này đối đãi cậu qua, cằm cùng cổ họng bây giờ còn rất đau, cậu nhìn nét mặt Liên Quân không tốt, cũng biết đêm hôm nay tiểu tử này tức ngoan rồi, dù sao Liên Quân bình sinh hận nhất người khác lừa gạt hắn. Bạch Tô cùng hắn giải thích: “Anh đừng tức giận, trước kia em đúng là câm, hiện tại sở dĩ có thể mở miệng nói chuyện, đại khái là bởi vì thức tỉnh dị năng.”

Liên Quân nhíu mày: “Dị năng gì, tại sao vẫn không nói cho anh?”

Bạch Tô thẳng thắn xin tha thứ: “Là Ngôn Linh.” Sau đó vừa lựa lời đem đặc tính Ngôn Linh giải thích một phen.

Liên Quân dựa ở trên lưng ghế, nhắm mắt nghe, ngón tay thon dài khoác lên tay lái, Bạch Tô tình cờ ở thấy được ở ngón giữa hắn mới mài ra cái kén, trong lòng không biết sao có chút khó chịu, lại nói trước kia vị này ở nhà nhưng là Đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, tay so với tiểu cô nương còn non hơn.

“Tốt, cái này miễn cưỡng coi như em qua.” Liên Quân liếc mắt nhìn, “Kế tiếp giải thích, hơn nửa đêm là không ngủ, chạy đến phòng nam nhân khác đi làm cái gì? ! Còn có, vừa rồi em từ trong góc moi ra là thứ gì?”

Mặc dù là sự thật, nhưng tại sao miêu tả nghe qua là lạ, Bạch Tô mặt khổ ép đem tinh thạch tản ra ánh sáng màu băng lam cầm trong lòng bàn tay để cho hắn xem xét, “Em cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì, về phần tại sao muốn đi trộm nó, khụ, cái này nói rất dài dòng, tóm lại, em có lý do không làm không được.”

Liên Quân cùng cậu nhìn nhau chốc lát, hừ lạnh một tiếng dời đi tầm mắt, đối với Bạch Tô giấu diếm, đáy lòng hắn nhưng thật ra là hết sức khó chịu, lúc trước chưa bao giờ có chuyện này, bé câm vẫn sinh trưởng ở trong phạm vi hắn có thể thấy được, lại trời sanh tính đơn thuần, biểu tình gì đều viết ở trên mặt, liếc mắt một cái đều biết cậu đang nghĩ cái gì. Đây là lần đầu, đối phương làm cho hắn có loại cảm giác bắt không được. Hắn phiền não nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Không thích nói thì không nói, sau này gặp phải chuyện gì đừng khóc đến cầu anh.”

Bạch Tô đã thành thói quen tính tình đại thiếu gia của hắn, nghe vậy cũng chỉ là gật đầu.

Hai người cũng không có không gian trữ vật, nhưng cũng may cốp phía sau xe SUV còn cất chút thức ăn, dùng tiết kiệm, dọc theo đường đi còn nghĩ biện pháp góp nhặt, cũng là không có đói bụng. Thoát khỏi đoàn đội, hai người thân đơn lực mỏng tình cảnh không thể nghi ngờ càng thêm gian nan, nhưng Liên Quân lại chưa bao giờ mở miệng oán trách qua cái gì.

Nhưng trong lòng Bạch Tô cất giấu chuyện, trên mặt cũng khó tránh khỏi hiện ra, Liên Quân cũng đã nhận ra, mấy lần mở miệng hỏi cậu làm sao, ngụ ý là muốn ra tay giúp đỡ. Bạch Tô không phản bác được, chỉ có thể ai oán nhìn hắn, nghĩ thầm chẳng lẽ lại còn có thể làm cho mình đâm dao hắn?

Thời gian ở chung càng dài, bạch tô càng thấy được Liên Quân người này không tệ, mặc dù hắn tính tình lớn chút, tính tình kiêu ngạo chút, làm người thanh tao chút, miệng độc chút. . . . . .

Nhưng trừ cái đó ra, Liên Quân vẫn là rất không tệ, nhưng càng như vậy, bạch tô lại càng là rối rắm, không đành lòng hạ thủ, loại rối rắm này thậm chí so với lúc đi trộm tinh thạch của Bạch Tuyệt còn muốn đậm hơn.

Ban đêm ngày đó, hai người bất hạnh bị một làn sóng tang thi bao vây, bất đắc dĩ bỏ xe mà chạy. Trên người hai người đều bị thương trình độ bất đồng, hành động liền so với ngày thường chậm trễ hơn.

Liên Quân mặt lạnh, đem một con tang thi tới gần một súng nổ đầu, lôi kéo Bạch Tô vừa đánh vừa lui. Tang thi đối diện giống như điên nhào đầu về phía trước, nơi xa có chút còn đang không ngừng hướng bên này chạy tới, Bạch Tô nhướng mày, từng lần một  niệm chú chú ngữ, trong lòng rét run, nhiều tang thi như vậy bọn họ căn bản không giải quyết được, hơn nữa không biết có phải lỗi giác của cậu hay không, vốn cảm giác những tang thi này tựa hồ rất hưng phấn, dường như không muốn sống hướng bên bọn họ chen chúc, nếu như không phải là bộ mặt thối rữa, nói không chừng còn có thể thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nó đâu.

Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, Liên Quân mang theo Bạch Tô thối lui đến một tòa nhà, đứng ở nơi cửa, lấy một địch trăm, càng ngày càng nhiều tang thi vây quanh đây, đạn dùng hết, hai người bị buộc từng bước lui về phía sau, cuối cùng đi tới sân thượng tầng cao nhất.

Dị năng cũng là có cực hạn , Liên Quân nắm côn gỗ, cả người vết máu, hình dung chật vật không chịu nổi. Hắn đem cửa thiết đi thông sân thượng tầng cao nhất đóng chặt, nặng nề phun ra một hơi, lúc xoay đầu lại khóe miệng nhưng vẫn còn mang theo nụ cười, “Xem ra, hôm nay hai chúng ta phải chết ở chỗ này rồi.”

Bạch Tô ngây ngốc, còn không kịp trả lời trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của chuối tiêu quân, tên kia hưng phấn mà kêu lên: “Kí chủ, nghĩ biện pháp đem hắn đẩy xuống dưới đi, nhanh lên một chút!”

Bạch Tô ngẩn ra, không thể tin nói: “Ngươi điên rồi, phía dưới nhiều tang thi như vậy, hắn sẽ chết !”

Tiểu tiêu bí hiểm cười: “Sẽ không, tin tưởng tôi, kí chủ, hắn sẽ không có chuyện gì.”

Liên Quân đang đứng ở bờ sân thượng mắt nhìn xuống xem xét tình huống, Bạch Tô từ từ đến gần hắn, đáy lòng vẫn là do dự, tiểu tiêu tiếp tục đầu độc: “Nghe tôi không sao, tôi bảo đảm hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng kí chủ nếu là do dự nữa, hai người các ngươi sợ rằng đều sẽ bỏ mạng tại lần này.” Thấy Bạch Tô có chút ý động, lập tức thúc giục: “Nhanh lên đi kí chủ, đừng lề mề nữa !”

Cửa sắt bị lực lớn đánh ra, phát ra tiếng thùng thùng chói tai, mắt thấy tang thi sắp phá cửa mà vào, Bạch Tô cắn răng: “Chỉ mong mi không có gạt ta!” Bước nhanh đi tới phía sau Liên Quân. Liên Quân nghe được động tĩnh phía sau, xoay người đang muốn cùng cậu nói gì, thân thể nhưng đột nhiên gặp trọng kích, lảo đảo một bước, một bước đạp khoảng không, nhất thời giống như diều đứt dây bay xuống.

“Em. . . . . .” Liên Quân chỉ kịp phun ra một chữ, hắn liều chết nhìn chằm chằm Bạch Tô, trong con ngươi trong nháy mắt xẹt qua thần sắc phức tạp khó có thể hình dung, có tuyệt vọng, có tức giận, còn mang theo một tia bi thương không dễ dàng phát giác. Ở sau khi ngắn ngủi khó có thể tin, hắn thậm chí lộ ra một nụ cười cùng thường ngày không kém bao nhiêu, môi mỏng câu lên, hai mắt nheo lại, mang theo châm chọc nói không hết.

Bạch Tô ngơ ngác nhìn chăm chú vào bóng dáng hắn không ngừng rơi xuống, ngực giống như là bị một thanh chủy thủ vô hình chậm rãi đâm vào, đau đến hít thở không thông, mặt của đối phương theo cự ly kéo đại mà càng ngày càng mơ hồ, quỷ dị chính là, tuyệt vọng cùng bi ai trong con ngươi kia nhưng càng ngày càng rõ ràng, làm cho cậu muốn bỏ qua cũng làm không được.

Lầu dưới truyền đến tiếng trầm đục vật nặng rơi xuống đất, chờ đón chính là nhóm tang thi gào thét dị thường hưng phấn, Bạch Tô mặt tái nhợt như tờ giấy, khí lực toàn thân đều bị hút ra, cậu ngồi xổm trên mặt đất, liều mạng nhìn xuống bên dưới, lại chỉ có thể thấy thân thể thối rữa của tang thi, trong miệng không khỏi lẩm bẩm lặp lại nói: “Không, không nên như vậy. . . . . .”

Chuối tiêu quân không biết từ nơi hẻo lánh nào nhảy ra, không hiểu nhìn cậu, giống như là không rõ cậu vì sao thương tâm như vậy: “Kí chủ, ngài hẳn là vui vẻ lên chút, nhiệm vụ đâm dao đã hoàn thành, chúng ta có thể rời đi.”

Bạch tô lại nghe như không nghe thấy, thương tâm hỏi: “Mi không phải nói hắn sẽ không chết sao? Như bây giờ lại là chuyện gì xảy ra?”

Tiểu tiêu khoát khoát tay: “Yên tâm được rồi, tôi nói hắn sẽ không chết liền nhất định sẽ không chết , không tin ngài xem một chút, trên mặt đất có phải là không có vết máu?”

Bạch tô sửng sốt, ngưng thần nhìn xuống đi, phía dưới xi măng còn là màu xám trắng , nếu là có vết máu ngay cả cách xa cũng là có thể nhìn ra được, mà bây giờ quả thật không có gì cả, không chỉ như thế, ngay cả đống tang thi mới vừa rồi còn tụ tập ở chỗ này cũng không biết tan ra lúc nào, cậu ngước mắt nhìn về phía cuối đường, quả nhiên thấy bóng lưng làn sóng tang thi, bọn nó đều hướng cùng một cái phương hướng nhanh chóng rời đi.

Bạch Tô cả kinh trợn mắt hốc mồm: “Chuyện gì xảy ra? Liên Quân đâu?”

Chuối tiêu quân: “Bị tang thi khiêng đi rồi.”

Bạch tô: “Ngươi đặc biệt ở trêu chọc ta? !” Những quái vật kia bắt được loài người không phải đều là theo đuổi chính sách một ngụm ăn hết ư, khi nào thì bắt đầu học xong dự trữ lương thực rồi?

Tiểu tiêu vò đầu: “Kí chủ đừng kích động, ngài biết hắn sẽ không chết là được rồi, bây giờ chúng ta vẫn là nói một chút vấn đề của tôi đi, có muốn thoát khỏi cái thế giới này hay không?”

Bạch Tô lặng yên chỉ chốc lát, rời đi sao? Nếu rời đi, Liên Quân cái tên kia làm sao bây giờ, chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng vừa rồi của người nọ, đáy lòng cậu liền ngăn ngăn không được khổ sở. Suy nghĩ một hồi lâu, Bạch Tô lắc đầu: “Ta không thể đi, ít nhất, hiện tại không thể đi.”

Chuối tiêu quân thu liễm thần sắc cười giỡn trên mặt: “Kí chủ, ngài phải biết rằng, thế giới này vốn chính là giả.”

Bạch Tô gật đầu: “Ta biết đây là giả nhưng. . . . . . Hắn khổ sở là thật.ài

“Được rồi, tùy ngài vui vẻ là được, cùng lắm thì dùng tích phân của ngài trao đổi ngưng lại thời gian, nhìn ở phân thượng sắp qua năm mới, chiết khấu ưu đãi cho ngài đó.”

Bạch Tô: “. . . . . .”

Nghĩ tới tình cảnh vừa rồi bầy tang thi dị thường hưng phấn, Bạch Tô nói thầm: “Gần đây cũng không biết là chuyện gì xảy ra, luôn là không giải thích được bị tang thi bao vây.”

Chuối tiêu quân xỉa răng: “À, này đại khái là bởi vì khối tinh thạch.”

“Tinh thạch?”

“Đúng nha, tôi cũng vừa mới phát giác , khối tinh thạch này phát ra hơi thở cùng khí tức trên thân tang thi rất tương tự, hơn nữa so với bọn nó muốn càng thêm mãnh liệt, cho nên, tang thi cảm nhận được tinh thạch tồn tại, sẽ bản năng lựa chọn thân cận, ừ, cũng sẽ sinh ra sợ hãi.”

Bạch Tô gật đầu: “Thì ra là như vậy, —— chờ đã, vậy chúng nó còn công kích chúng ta giống như điên?”

“Khụ khụ.” Chuối tiêu quân sờ mũi, có chút chột dạ, “Thật ra thì bọn nó chỉ là muốn nhích tới gần tinh thạch mà thôi, kết quả các ngài giành trước xuất thủ công kích, bọn nó dĩ nhiên là. . . . . .”

Bạch Tô im lặng: “Nói như vậy là trách bọn ta.” Một lát sau, lại nghĩ tới Liên Quân, trong điện quang hỏa thạch đột nhiên tâm linh hoạt, “Mi mới vừa nói Liên Quân không có việc gì, chẳng lẽ cũng là bởi vì tinh thạch? Nhưng là vật kia rõ ràng ở chỗ này của ta a.” Vừa nói vừa tìm kiếm ở trên người.

Chuối tiêu quân nhất thời càng thêm chột dạ: “Đừng tìm, tôi thừa dịp ngài không chú ý đem thả trên người Liên Quân.”

Bạch Tô: “. . . . . .”

“Đừng, đừng trừng tôi, tôi cũng là vì tốt cho hắn, mặc dù nhiệm vụ là muốn đâm dao, nhưng thật gây ra mạng người tôi cũng không tốt khai báo cùng chủ thần.”

Bạch Tô yên lặng than thở, cảm giác mình ngày nào đó sẽ bị tên này gài bẫy cũng không nhất định.

2 bình luận về “Nghịch Tập Ký – 7

Bình luận về bài viết này