Nghịch Tập Ký – 4

Vô Miện Chi Vương ( 4 )

Sau khi được Liên Bác Đào đồng ý, Liên Hoa chính thức vào ở Liên gia, hắn lớn lên đáng yêu, làm việc ôn nhu ngoan ngoãn, so với Liên Quân lớn lối cuồng ngạo được lòng người hơn, trong mấy ngày liền giành được tập thể người hầu Liên gia yêu thích. Liên Quân mắt lạnh nhìn, căn bản bất vi sở động, mỗi ngày bận rộn thu thập vật tư, bởi vì làm việc trước sau như một không điều động, cũng là không ai quá để ý.

Chỉ khổ cho Lâm Thanh Vân, bà hận độc Liên Hoa, con trai ruột lại cùng mình không thân cận, bên ngoài còn có một đám tiểu tình nhân của Liên Bác Đào mắt nhìn chằm chằm vào, trong nội tâm thực gấp đến độ ghê gớm.

Bên kia, tâm tình Bạch Tô cũng hết sức hỏng bét, đại khái là bởi vì khi còn nhỏ từng có một đoạn kinh nghiệm dinh dưỡng không đầy đủ, hiện tại thân thể này của cậu thể chất mềm yếu, mặc dù những năm này cố ý rèn luyện, kết quả nhưng cũng không được như ý, nếu là cuộc sống an bình thật cũng không có gì, nhưng đợi đến mạt thế tới, luật pháp trở thành phế thải, đạo đức không có, chỉ có thực lực tuyệt đối mới là bảo đảm sống sót, hết lần này tới lần khác loại này là Bạch Tô hiện tại thiếu nhất.

Ở khi Bạch Tô gấp gáp phát sốt, Bạch Tuyệt trở lại.

Bạch Tuyệt là trọng điểm bồi dưỡng nhân tài tâm phúc của Liên gia, từ biệt mấy năm đã sớm không còn là nhóc con nữa, Liên Bác Đào không phải người ngu, Bạch Tuyệt nhân vật lợi hại như thế, nếu là có tâm thoát khỏi Liên gia nắm trong tay cũng không phải là việc khó, là vàng tới chỗ nào cũng sẽ sáng lên, dưới tình huống như vậy, nếu muốn Liên gia yên tâm với Bạch Tuyệt, tóm lại phải có một hai thứ kiềm chế hắn, Bạch Tuyệt tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, cho nên hắn chủ động đem Bạch Tô cái uy hiếp này bại lộ trước mặt người khác, hàng năm cũng sẽ sai người tặng rất nhiều lễ vật, dùng cái này chứng minh Bạch Tô đối với hắn mà nói thật rất trọng yếu.

“A Tô, đã lâu không gặp, đều cao như vậy rồi, nhớ anh trai sao?” Bạch Tuyệt mềm nhẹ xoa xoa tóc Bạch Tô, ngữ điệu ôn hòa .

Bạch Tô yên lặng nhìn hắn, nam nhân ở trước mắt vóc người cao gầy, nụ cười ôn nhu, da thịt trên cánh tay ẩn chứa đầy lực lượng, bàn tay đặt ở trên đỉnh đầu ấm áp trước sau như một, Bạch Tô không biết vì sao khẽ run một chút, mặc dù cậu cố gắng nhẫn nại xuống, nhưng vẫn là bị đối phương phát giác.

Bạch Tuyệt híp mắt mỉm cười, “Vẫn là tính trẻ con a, rất thích giận dỗi với anh trai, tốt lắm, trước kia là anh không đúng, không nên rời khỏi thời gian dài như vậy, A Tô tha thứ anh có được hay không?” Trên mặt một bộ vô hạn bao dung sủng nịch với em trai.

Bạch Tô có chút luống cuống, cậu không rõ nếu tình cảm giữa hai người đã sớm không thuần túy bằng lúc nhỏ, Bạch Tuyệt lại vì sao nói ra lời như vậy, hay là nói trên người mình còn có thứ gì đối phương muốn?

“A Tô, đây chính là anh trai cậu sao? Lớn lên rất đẹp trai nha.” Liên Hoa không biết đột nhiên từ nơi nào xông ra, vẻ mặt sùng bái nhìn Bạch Tuyệt, con ngươi trong suốt ngập nước thấy đáy, rồi lại mang theo mị ý như có như không.

Bạch Tuyệt ôm vai Bạch Tô, cười nhìn lại Liên Hoa, “Hoa thiếu chê cười.”

Liên Bác Đào đem Bạch Tuyệt an bài đến bên cạnh Liên Quân, bảo là muốn phụ tá hắn quen thuộc sản nghiệp gia tộc, Liên Quân biểu hiện hứng thú thiếu thiếu, mỗi lần lưu luyến đến đêm khuya mới về nhà. Bởi vì Liên Hoa tồn tại, quan hệ giữa Lâm Thanh Vân cùng Liên Bác Đào đã vốn là lạnh như băng, gần đây lại càng ngày càng ác liệt.

Theo thời gian trôi qua, không khí trong đại trạch Liên gia cũng ngày một đè nén hơn.

Lại một lần nữa dìu Liên Quân say như chết lên lầu, Bạch Tô quen đường quen lối thay quần áo sạch sẽ cho đối phương, Liên Quân nằm ở trên giường, khẽ chau mày, giống như là đang đang cực lực nhẫn nại gì đó. Nhìn trộm thần sắc của hắn, nhìn không có gì đáng ngại, Bạch Tô đang muốn rời đi, thình lình bị Liên Quân ôm eo, thô lỗ ném tới trên giường, đối phương bật dậy, che ở trên người cậu, tròng mắt sâu thẳm nhìn sát, vô cùng áp bách.

Bạch Tô bị sợ nhảy lên, vừa bắt đầu còn tưởng rằng đối phương đem mình xem như người khác, sau lại mới phát hiện Liên Quân tỉnh táo.

“Em sẽ hận hắn sao?” Liên Quân chê cười một tiếng, ý có điều chỉ, “Đem em trở thành hàng hóa thế chân ở chỗ này, đi lại ngồi nằm mọi cử động chịu người quản chế, không hận sao?”

Bạch Tô giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, Bạch Tuyệt lợi dụng cậu quả thật làm cho người ghét, nhưng cậu cũng không hận hắn, dù sao cậu chính là thời khắc chuẩn bị đâm dao Bạch Tuyệt ╭(╯^╰)╮

Một tay Liên Quân bóp chặt vòng eo Bạch Tô, một tay khác đặt ở chỗ cằm, bóp có chút đau, cường thế mang theo ngoan lệ như vậy là hành động bình thường của đối phương, Bạch Tô cũng không sợ, tỉnh táo cùng hắn nhìn nhau, bởi vì đáy lòng cậu rõ ràng, Liên Quân sẽ không thật thương tổn cậu.

Tư thế rất mập mờ, Liên Quân cơ hồ có chút tâm viên ý mã, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn được.

“Những ngày qua trong nhà có thể sẽ có chút loạn , có rảnh rỗi liền thành thật đợi ở trong phòng, không nên đi ra ngoài.” Liên Quân nói xong vỗ vỗ mặt Bạch Tô, ý bảo cậu rời đi, trực tiếp nhắm mắt ngủ.

Bạch Tô rất nhanh liền hiểu đối phương nói loạn là có ý gì, Liên Bác Đào lại bị giết ở nhà. Hệ thống bảo vệ của Liên gia là nhất lưu, vừa vặn ngày đó bị trục trặc, nếu nói hung thủ là người ngoài, Bạch Tô là không tin. Hiện trường hung án rất bừa bộn, cơ hồ không thu nhặt được vân tay hữu dụng, trải qua người giúp việc sửa sang lại sau mới phát hiện vòng tay ngọc thạch tổ truyền của Liên gia không thấy.

Đối với Liên Bác Đào chết đi, Liên Quân cũng không biểu hiện chút thương tâm nào, ngược lại có một loại sáng tỏ tất cả đều nắm giữ, Bạch Tô cảm giác sâu sắc suy nghĩ khủng hoảng, hợp với chừng mấy ngày nhìn thấy Liên Quân liền lộ ra thần sắc sợ hãi.

Liên Quân có chút nóng nảy: “Mẹ nó em nghĩ gì thế, lão già này mặc dù làm phiền người, nhưng còn không đến mức để cho anh xuất thủ xử lão, động thủ chính là mẹ anh.”

Bạch Tô: = 口 =

“Đem miệng em ngậm lại, lão tử nhìn phiền!” Liên Quân đối Bạch Tô kinh ngạc rất khinh thường, “Lão làm mấy chuyện kia, em cho rằng mẹ anh có thể dung nhẫn lão bao lâu?”

Nếu nói là Lâm Thanh Vân động tay, vậy thì khó trách cảnh sát vẫn tìm không được chứng cớ, chính là vì sao bà phải cầm vòng tay ngọc thạch này, không nói đến Lâm Thanh Vân thân phận cao quý, vật gì tốt chưa từng thấy, cho dù bà thật coi trọng vật kia, chỉ cần mở miệng, Liên Bác Đào chẳng lẽ còn không cho bà?

—— chờ một chút! Vòng tay ngọc thạch, chẳng lẽ. . . . . .

Bạch Tô vội vàng viết xuống một hàng chữ, ý bảo Liên Quân nhìn.

“Kiểu gì? Không phải là hòa điền ngọc bình thường sao, không coi là vật gì tốt.”

Nếu như nhớ không lầm, trong nguyên thư Liên Hoa ở bắt đầu mạt thế chính là nhặt được một vòng tay hòa điền ngọc, sau đó vô ý đem máu của mình nhỏ ở phía trên do đó đạt được không gian, đây tột cùng là trùng hợp đâu, vẫn là có những người khác biết huyền cơ của vòng tay?

Tình huống tựa hồ so với mình suy nghĩ càng thêm phức tạp, Bạch Tô lo lắng mà nghĩ, mắt thấy mạt thế ngày từng ngày tiến tới gần, quay đầu câu thông cùng Liên Quân, cố gắng thuyết phục hắn mang theo mọi người đi thành phố B.

Không biết từ phương diện nào suy nghĩ, Liên Quân cũng không có đồng ý, chỉ là phái hộ vệ đem Lâm Thanh Vân đưa đến nhà mẹ đẻ ở thành phố B.

Sau khi Lâm Thanh Vân đi ngày thứ hai, cả nước bắt đầu xuất hiện khí trời tình huống dị thường, bầu trời hiện khói mù, chẳng phân biệt được ngày đêm, nhiệt độ cũng là chợt cao chợt thấp, lại sau đó thiên thạch từ trên trời giáng xuống, rất nhiều người lâm vào trong hôn mê. Cả nước trên dưới một mảnh khủng hoảng, các đại truyền thông báo chí đều tranh nhau báo nói dị trạng này, mà trong bệnh viện bệnh tật tập trung dầy đặc nhất, đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng “ăn thịt người”.

Bạch Tô yên lặng xem hình ảnh máu tanh tàn nhẫn trong tivi, phóng viên đang thông báo cảnh ngoài trời vô cùng đau đớn kể lể quan điểm của mình, cô không biết, tang thi phía sau diện mục dữ tợn thối rữa đang từng chút nhích tới gần, chậm rãi mở ra cái miệng to như chậu máu. . . . . .

Mấy người trên ghế salon đều lâm vào trong trầm mặc lâu dài, một lúc lâu, Liên Hoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt lạnh run “Này. . . . . . Đây là vật gì, quái vật sao?”

Bật lửa trong tay Liên Quân đóng đóng mở mở, mặt mũi âm trầm, không nói một lời.

Bạch Tuyệt khí định thần nhàn: “Đó là tang thi, hiện tại, mạt thế đã tới.”

Người giúp việc trong nhà sớm đã bị sai đi, Bạch Tô tự mình đưa tiền lương cho bọn họ lại tặng thêm chút thức ăn, nhiều hơn nữa mà nói cậu cũng không có năng lực. Trong phòng khách chỉ còn lại có bốn người Bạch Tô, cách nửa đêm mười hai giờ còn có một giờ, dựa theo nguyên nội dung vở kịch, Bạch Tuyệt cùng Liên Quân cùng lúc lâm vào hôn mê, lần nữa tỉnh lại chính là ba ngày sau.

“Một giờ sau mọi người có thể sẽ lâm vào hôn mê, sau khi tỉnh lại sẽ thức tỉnh dị năng, dĩ nhiên người bình thường sẽ giữ vững thanh tĩnh.” Bạch Tuyệt vừa nói, vừa đem cửa cùng cửa sổ biệt thự đóng lại, hệ thống phòng vệ điện lực hiện tại mặc dù còn có thể dùng, nhưng rất có thể tùy thời tê liệt, vẫn là cẩn thận mới tốt.

Liên Hoa ở trên ghế sa lon ngồi một hồi, sau đó cũng đứng lên tiến tới bên cạnh Bạch Tuyệt giúp đỡ. Bạch Tô thân thể hơi động một chút rồi lại bị Liên Quân ấn ở trên ghế sa lon, thanh âm trầm thấp: “Đừng động.”

Bạch Tô quay đầu lại nhìn, trong lòng ngũ vị tạp trần, mạt thế đã tới, hệ thống nhiệm vụ cũng đã mở ra, nói một cách khác hiện tại cậu có thể bắt đầu đâm dao, nhưng Bạch Tô lại đột nhiên có chút không hạ thủ được. Hai cái so sánh, thật ra cậu càng muốn lựa chọn hình thức ngược tâm, mà không nghĩ thật cho bọn hắn tạo thành thương tổn trên thân thể, khó khăn chính là, như thế nào mới có thể làm cho hai người có giác ngộ bị đâm dao đây?

Đem cửa và cửa sổ đóng kỹ, mọi người mang theo vũ khí phòng thân cùng đầy đủ thức ăn đi tới tầng ngầm. Dọc theo đường đi, ánh mắt Bạch Tuyệt mấy lần rơi vào trên mặt Bạch Tô, nhìn thấy cơ hội cầm ngón tay cậu, “Tự mình cẩn thận chút.”

Sau đó phát triển quả nhiên giống trong nguyên thư, Liên Quân cùng Bạch Tuyệt đồng thời lâm vào hôn mê. Liên Hoa trợn to hai mắt, trái chờ phải chờ cũng không có chờ tới hôn mê trong truyền thuyết, hắn có chút không cam lòng, ghen tỵ nhìn hai nam nhân xụi lơ trên mặt đất, cũng không biết bọn họ sẽ thức tỉnh dị năng gì?

Bạch Tô im lặng nhìn hắn, một cái tay bị Liên Quân trong hôn mê giữ ở lòng bàn tay, một tay khác giấu ở trong túi áo, nơi đó đặt một khẩu súng tinh xảo, là Liên Quân trước lúc hôn mê lặng lẽ kín đáo đưa cho cậu.

“Xem ra cậu cũng không có dị năng.” Liên Hoa khẽ mỉm cười nhìn sang, trong lòng dễ chịu chút ít.

Thật ra thì cũng không phải, Bạch Tô không có hôn mê là bởi vì thể chất cậu và những người khác  cũng không giống nhau, mà Liên Hoa không biết, hiện tại cổ họng Bạch Tô cực nóng đau đớn, giống như là có đồ vật gì đó đang muốn dâng lên, làm cho cậu nhẫn nại hết sức cực khổ.

Đối phương thái độ lãnh đạm làm cho Liên Hoa trong nội tâm khó chịu, bất quá nghĩ lại mình làm nhân sĩ xuyên qua, mệnh định nhân vật chính, cần gì cùng một tàn phế so đo. Mặc dù không có dị năng, nhưng dựa theo định luật nhân vật chính, tương lai nhất định là có vô số Bàn Tay Vàng chờ hắn. Liên Hoa thủy chung tin chắc, cường giả chân chính không phải là chỉ có thể dựa vào mãng phu võ lực, vô số tiền bối xuyên qua nói cho chúng ta biết, chân chính có thể giết người ở vô hình chính là sắc đẹp. Thân thể hiện tại của hắn mặc dù không bằng Bạch Tô mỹ lệ tinh xảo, nhưng thắng ở ngoan ngoãn sạch sẽ, hơn nữa xuyên qua sau có lòng hướng mẹ nguyên chủ làm tình phụ kia học mấy chiêu, còn sợ không có ai tranh cướp bảo vệ hắn? Hơn nữa, ở mới vừa rồi, hắn mượn cớ giúp đỡ, cố ý đến gần Bạch Tuyệt, lấy ngôn ngữ trêu chọc, chỉ nói sau này nguyện ý đi theo hắn, Bạch Tuyệt nam nhân nguội lạnh cường thế kia, không phải cùng dạng không chút do dự đem mình nhét vào cánh chim sao?

4 bình luận về “Nghịch Tập Ký – 4

Bình luận về bài viết này