Nghịch Tập Ký – 3

Vô Miện Chi Vương ( 3 )

Liên Quân ngồi ở trên ghế sa lon, một tay nâng ly rượu, mắt say mê ly nhìn đám người hành vi phóng đãng trước mắt.

Trong phòng bao đều là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, xuất thân không phú thì quý, ở trước lúc hiểu chuyện, gia tộc cũng đã vì bọn họ lựa chọn tốt con đường nhân sinh. Cảnh tượng xa hoa đồi trụy như vậy cơ hồ mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, tất cả mọi người am hiểu sâu cái này, quen đường quen lối chơi đùa trong quán bar Princess.

Trong con ngươi âm u hiện lên khinh thường, đáy lòng Liên Quân không khỏi nảy lên một cỗ cảm giác ghê tởm.

Mọi người chơi rất hăng, duy Liên Quân một bộ mọi người đều say ta độc tỉnh, vị trí của hắn ở chính giữa, vừa nhìn đã biết thân phận quý trọng, cô nàng có tâm tư linh hoạt thấy được, cười duyên tiến gần.

Liên Quân tùy cô phục vụ, con mắt cũng không nhìn một cái, mấy ngày qua lòng hắn rất phiền, lão già trong nhà tuổi càng lớn tâm tư càng nhiều, ở bên ngoài câu tam đáp tứ cũng là thôi, sau khi ăn trộm ngay cả miệng cũng không lau khô sạch sẽ, hiện tại lại không biết bị hồ ly tinh nào mê chặt, lại muốn để cho một đứa con riêng nhận tổ quy tông, làm ầm ĩ đến mọi người đều biết, hôm nay chính là ngày con riêng tới cửa, lão già nhiều lần lên tiếng làm cho hắn về sớm một chút, Liên Quân nhắm mắt làm ngơ.

Chuyện Liên gia mọi người đều nghe nói, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có âm thầm chế giễu, tam công tử tập đoàn Hoa Thắng, xưa nay cùng Liên Quân không hòa thuận, lúc này có thâm ý nói: “Liên thiếu, trễ như thế vẫn chưa về nhà, không sợ bị lão gia tử mắng sao?”

Liên Quân lạnh băng băng nhìn hắn một cái.

Đối phương nhìn hắn không nói tiếp, tưởng rằng Liên Quân sợ mình, ngày càng táo tợn nói: “Ai u, Liên thiếu không sợ bị mắng, cũng không sợ người bên cạnh bị mắng? Lại nói, tên hầu câm của ngươi đâu rồi, đứa bé kia mặc dù không nói chuyện, gương mặt vẫn là rất câu người nha.” Vừa nói vừa liếm đôi môi, nước miếng đều sắp chảy xuống.

Động tác uống rượu ngừng lại, Liên Quân chậm rãi đứng lên, tiện tay cầm lên một bình rượu đột nhiên nện lên đầu đối phương, tiếng kêu như giết heo vang lên, máu tươi uốn lượn xuống.

Hai tay Liên Quân khoanh lại, trên cao nhìn xuống nói: “Đều mẹ nó đem miệng phóng sạch cho tao một chút, nếu không. . . . . .” Không nói tiếp, híp mắt quét một vòng, bị tầm mắt hung ác nham hiểm lạnh như băng nhìn chằm chằm như vậy, mọi người theo bản năng ngậm chặt miệng.

Ở trong yên tĩnh quỷ dị này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tiếng gõ cửa đều đều mà quy luật gõ ba cái, lặng yên một hồi, chậm chạp đợi không được người trong phòng mở miệng, người nọ trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Quần tây màu đen, áo trong thuần trắng, một khuôn mặt tinh xảo mà non nớt, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi lẳng lặng đi tới bên cạnh Liên Quân, con ngươi như nước sơn rơi vào trên mặt hắn.

“Ông ta bảo em tới? Thật biết dùng người.” Liên Quân chê cười một tiếng, cũng không để ý người ôm đầu không ngừng kêu rên trên sàn nhà, một tay xách theo áo khoác, dẫn đầu đi ra ngoài, “Đi thôi, nếu tìm anh trở về, anh cũng nên cho lão già chút mặt mũi, nhìn xem đứa con riêng bị lão nâng ở trên lòng bàn tay hình dạng trông thế nào .”

Mấy năm trước, Bạch Tô cùng Bạch Tuyệt đồng thời bị Liên gia thu nuôi, Bạch Tuyệt thông minh hiểu chuyện năng lực xuất chúng, cũng không lâu lắm được Liên gia gia chủ đương nhiệm Liên Bác Đào nhìn trúng, đưa đến trụ sở bí mật âm thầm bồi dưỡng. Về phần Bạch Tô, không ai thật trông cậy vào một người câm đi làm cái gì, huống chi mặc dù tên câm này thoạt nhìn ngơ ngác ngây ngốc , nhưng người như vậy mới dễ dàng nắm trong tay không phải sao?

Liên Quân tuy là bệnh xà tinh, nhưng hắn là một bệnh xà tinh hết sức bao che khuyết điểm, thứ bị hắn xác định ở trong phạm vi tư nhân ai cũng đụng không được, vì vậy, những năm này Bạch Tô vẫn lấy thân phận người hầu đi theo bên cạnh Liên Quân, thật cũng không bị quá uất ức gì, chỉ trừ thỉnh thoảng chịu đựng Liên Quân phát bệnh.

Tỷ như, giờ này phút này.

Đối phương đem cậu chặn ở trên cửa sổ xe, con ngươi đen nhánh trông không đến đáy, thỉnh thỉnh thoảng có ánh đèn ngoài cửa sổ nhanh chóng lọt vào trong mắt Liên Quân, Bạch Tô mơ hồ thấy trong đó âm thầm đè nén tối tăm nào đó.

“Em nói, sao em lại là một người câm đây?” Mặt Liên Quân tiến tới bên cạnh, mùi rượu trong miệng phun ở chỗ miệng mũi Bạch Tô, nhẹ say.

Còn có thể tại sao, hệ thống đặt ra, Bạch Tô thầm nghĩ, bất quá nhân vật chính thụ đều ra sân, xem ra qua ba tháng nữa mạt thế liền muốn tới, phải bắt chuẩn thời gian chuẩn bị.

Liên Quân bóp cằm Bạch Tô làm cho cậu cùng mình nhìn nhau, tinh tế tìm kiếm hỉ nộ trong đôi mắt phượng kia, hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ người nào, hắn thật ra rất thích đôi mắt này của Bạch Tô.

Đối phương mặc dù sẽ không nói chuyện, nhưng ánh mắt cậu quá mức trong suốt trong sáng, luôn là ở trong lúc lơ đãng đem tâm tình chủ nhân tiết lộ, kể từ khi mấy năm trước cố ý đem Bạch Tô giữ ở bên người sau, hắn liền phát hiện chuyện thú vị nhất, từ trong ánh mắt này đọc đến tiếng lòng đối phương, sự thật chứng minh, hoạt động này lực hấp dẫn đối với hắn lớn hơn so hắn nghĩ, nhiều năm như vậy, Liên Quân lại chẳng bao giờ phiền chán qua, thật là khó tin.

Bé câm mặc dù là người câm, cũng rất ít sử dụng ngôn ngữ câm.

Bé câm thường ngẩn người, một người trốn ở góc phòng len lén cười ngây ngô.

Bé câm thích ăn đồ ngọt, lúc đóng chặt miệng nhai nuốt đồ giống như con chuột hamster nho nhỏ.

Thì ra, bất tri bất giác hắn lại đem nhiều chi tiết để ở trong lòng như vậy.

Trong chủ trạch Liên gia không khí hơi quỷ dị, Liên Bác Đào vẻ mặt tươi cười nói gì đó, cổ họng cũng lớn hơn so với bình thường, người thiếu niên ngồi trên ghế sa lon bên cạnh lão, mái tóc mềm mượt, mặt mũi đen nhánh, thân hình mảnh khảnh giống như con gái.

Ẻo lả có cái gì tốt, mệt lão già kia còn lao lực tìm về, Liên Quân ác ý phỏng đoán một phen.

Sau khi gật đầu chào hỏi Liên Bác Đào cùng Lâm Thanh Vân, Bạch Tô yên lặng lui về góc, núp ở giữa mấy đầu bếp nữ nghe bát quái.

Nhân vật chính thụ lớn lên quả thật không tệ, vừa nhìn chính là con đẻ của tác giả, mím môi cười đến ôn hòa mà nhu thuận, thoạt nhìn hết sức chọc người thương.

Liên Bác Đào trời sanh tính phong lưu, Bạch Tô chỉ biết những năm này, tới cửa nhận thân tuyệt không phải một hai, kết quả cũng là một tờ chi phiếu đuổi đi, mà Liên Hoa xuyên qua được có mấy tháng, lại có thể ở dưới sự giám thị nghiêm mật của Lâm Thanh Vân âm thầm nhận thân, cũng thành công thảo đối phương niềm vui, tiến tới cửa nhập thất, chỉ điểm này tới xem liền không đơn giản.

Trong phòng khách, cũng không biết Liên Hoa nói gì, dẫn tới Liên Bác Đào cười ha ha, vẫy tay làm cho Liên Quân đi qua, Lâm Thanh Vân mắt lạnh nhìn, nụ cười trên mặt đều nhanh cương cứng.

Liên Hoa đứng lên, sợ hãi kêu một tiếng anh hai, trên gương mặt trắng nõn như ngọc bị lây mấy phần hồng nhạt, làm cho người thương tiếc.

Liên Quân nhất thời ghê tởm giống như nuốt con ruồi, mặt mày giật giật, giọng nói cay nghiệt: “Ai là anh hai mày? Đừng loạn nhận thân thích, vẫn là trước về nhà tìm mẹ mày hỏi lại đi.”

Nghe vậy, mặt Liên Hoa càng thêm đỏ, nhưng cũng không biết xấu hổ hay tức giận, hai tay luống cuống túm góc áo.

Liên Bác Đào có chút bất mãn: “Liên Quân! Sao con nói chuyện như vậy, Tiểu Hoa chính là em trai con.”

“Xì, không biết là moi ở góc nào, cũng thật khó cho ông coi như bảo bối mà thương, được rồi, ông thích thì thừa nhận đi, bất quá sau này bảo nó trốn tôi, nếu không nguy đến tính mạng, tôi sợ ông đau lòng.” Liên Quân nói xong cũng không nhìn thần sắc mọi người, dáng vẻ lưu manh đi lên lầu.

Phắc! Khốc huyễn như vậy, Bạch Tô yên lặng điểm khen cho Liên Quân, bất quá thử nghĩ xem trong nguyên thư đặt ra hai người mới gặp gỡ đúng là hình thức tương ái tương sát, thật cũng không lo lắng. Liên Quân tên kia mắt cao hơn đầu, lúc mới bắt đầu quả thật đối Liên Hoa lạnh lẽo, thẳng đến mạt thế tới, Liên Bác Đào cùng Lâm Thanh Vân bất hạnh qua đời, Liên Quân đúng lúc dị năng thức tỉnh, liên tiếp ngủ mê ba ngày ba đêm, Liên Hoa cực nhọc ngày đêm chăm sóc, Liên Quân sau khi tỉnh lại thấy em trai thường ngày mềm mại như hoa tiều tụy không thôi, ngoài miệng mặc dù không nói, trong lòng nhưng thừa nhận tình cảm của hắn, cũng tự nguyện đi theo phía sau Liên Hoa bảo vệ hắn.

Nghĩ đến, khi đó cha mẹ qua đời, tang thi hoành hành, Liên Quân liền lạnh lùng kiên nghị cũng sẽ không thể tránh khỏi xuất hiện một mặt yếu ớt, vì vậy cho Liên Hoa thời cơ lợi dụng.

Bạch Tô cầm miếng bánh ngọt vừa ăn vừa nghĩ, nhiệm vụ lần này là đâm dao nhóm chính quy công trong nguyên thư, như vậy trừ Bạch Tuyệt, Liên Quân cũng là mục tiêu nhiệm vụ, chỉ bất quá nhiệm vụ này tương đối đặc thù, nhất định phải ở sau khi mạt thế tới mới có thể bắt đầu thi hành, còn muốn mục tiêu nhiệm vụ ở sinh lý hoặc trên tâm lý chịu thương tổn nhất định, đạt tới tiêu chuẩn nhất định, mới có thể đạt được tích phân. Đâm dao không khó, khó khăn chính là như thế nào mới có thể an toàn đâm dao sau, trong thời gian ngắn nhất đâm người khác nữa, lấy thực lực hai người này, nếu là cách thời gian dài, nói không chừng sẽ đưa mình trở lại điểm sống lại.

Nên đâm Bạch Tuyệt trước, hay là đem bán Liên Quân trước đây?

Nghĩ  xuất thần, Bạch Tô tình cờ ngẩng đầu, đột nhiên chống lại một đôi mắt mang ý cười, u ám thâm thúy, có ý vị giễu cợt. Liên Quân tưởng rằng đã lên lầu không biết lúc nào đứng ở chỗ tay vịn, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tô, tựa hồ đã được một lúc.

Bạch Tô yên lặng cùng hắn nhìn nhau vài giây, nhanh chóng nuốt xuống điểm tâm trong miệng ngón tay buông ở bên người, lặng lẽ chà chà ở trên quần.

Khóe miệng Liên Quân co giật mấy cái.

Tên ngu ngốc này. . . . . .

Lần đầu tiên Bạch Tô gần gũi cảm thụ mị lực của nhân vật chính thụ là ở sáng ngày thứ hai, ông lão làm vườn bị phong thấp, xin nghỉ hai ngày, Bạch Tô liền xách bình tưới hoa.

Mới vừa đứng mấy phút đồng hồ mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng, ngẩng đầu liền thấy thiếu niên áo trắng cách đó không xa, con ngươi ướt át, giọng nói kích động cảm thán nói: “Thật tốt đẹp a. . . . . .”

Bạch Tô: ?

Thiếu niên tự trầm ngâm ở trong suy nghĩ của mình, “Khi mặt trời đỏ từ gió đông dần dần dâng lên, gió nhẹ khẽ vuốt cả mẹ đất, một ngày hoàn toàn mới liền bắt đầu, trong vườn hoa mỗi đóa tinh linh đều lộ ra nụ cười ngọt ngào với chúng ta, đây là khát vọng sinh mệnh, là tán dương vận mệnh, cỡ nào làm cho người ta cảm động!”

Bạch Tô: ha ha. . . . . .

Thanh niên văn nghệ gì đó, ta vẫn là không nên đi trêu chọc bọn họ, nếu không sẽ nhào lên cắn ta cũng không nhất định.

Đáng tiếc cậu không muốn đi trêu chọc đối phương, Liên Hoa cũng cũng không tính toán dễ dàng bỏ qua cho cậu, ngược lại kích động đánh tới, thân mật nắm tay Bạch Tô, “Cậu là người làm vườn trong nhà sao? Hoa nơi này đều được chăm sóc vô cùng tốt, thật là phiền toái, sau này cũng xin phí tâm nhiều hơn nha.” Nói xong còn nghiêm túc cúi mình, thẳng người, thẳng tắp nhìn chằm chằm Bạch Tô.

Ánh mắt đứa trẻ này thật đúng là nóng bỏng a, Bạch Tô có chút chịu không nổi, da gà điên cuồng nổi lên, rút mấy cái cũng không đưa tay rút ra được. Mỹ thiếu niên thoạt nhìn mảnh mai như vậy, tại sao lực tay lớn như vậy chứ, thật là không khoa học.

“Em đang ở đây làm gì?” Xa xa truyền đến một tiếng quát lớn phiền não, Liên Quân bưng cà phê đi tới, hai đầu lông mày cực không kiên nhẫn, trực tiếp nói với Bạch Tô: “Nhanh chạy trở về đi, ngốc nghếch, đừng có nói chuyện cùng chó mèo.”

Bị làm mất mặt như vậy, Liên Hoa nhưng không có lộ ra chút điểm không vui, lễ phép chào hỏi: “Anh hai.”

Liên Quân chê cười một tiếng, đáy mắt có khắc hai chữ khinh thị, không nhìn đối phương phản kháng, nắm cổ áo Bạch Tô đem người lôi đi.

Cho đến khi đi tới chỗ điểm mù tầm mắt Liên Hoa, Liên Quân mới đem người thả ra, ngón tay mang theo lạnh lẽo vỗ vào trên gương mặt, “Sau này cách nó xa một chút biết không?”

10 bình luận về “Nghịch Tập Ký – 3

      1. ^^~ um nàg có thể gjảj thjck là cáj này 1×1 kiểu j k??? Vj ta đj tjm hjểu có 2 kiểu kết 1×1 này!!! Và ta mog n là kiểu ta mún!!!hjhj phjền nàg tý!!! :)))

        Thích

Bình luận về bài viết này