Nghịch Tập Ký – 2

Vô Miện Chi Vương ( 2 )

Một ngày này, Bạch Tô như thường đi theo phía sau Bạch Tuyệt, nhìn hắn bận trước bận sau. Ngày hôm qua cô nhi viện nghênh đón một nhóm vật tư, phần lớn là quần áo cùng sách vở nửa mới nửa cũ, ngay cả như vậy, bọn trẻ trong viện cũng hưng phấn giống như ăn tết, Bạch Tuyệt bằng vào tướng mạo đáng yêu, làm nũng với mấy dì hộ công, thật dễ dàng đạt được quyền sở hữu một con gấu Teddy duy nhất.

Rốt cuộc vẫn là tính trẻ con, bình thường trưởng thành sớm thế nào, không cẩn thận vẫn là sẽ bộc lộ ra bản tính, Bạch Tô mím môi cười, một giây sau liền thấy mặt con gấu Teddy phóng đại, bị dọa đến lui về phía sau một bước.

Bạch Tuyệt cười cong mắt, đem món đồ chơi không dễ có đưa tới trước mặt Bạch Tô, “Cầm đi chơi đi.”

Bạch Tô cùng gấu Teddy nhìn nhau không nói gì, nghĩ thầm mi cho rằng một con gấu rách là có thể thu mua ta sao? Thật là không lượng sức mình. . . . . .

Phắc, dán ở trên mặt là cái quỷ gì a? !

Bạch Tuyệt ha ha cười một tiếng, một tay nắm mông gấu, một tay nâng cổ nó dán ở trên mặt Bạch Tô, phát rồ đến không đành lòng nhìn thẳng.

Ôm đồ chơi bị cứng rắn nhét vào trong ngực, Bạch Tô dưới đáy lòng tang thương thở dài, yên lặng cùng chuối tiêu quân nói chuyện phiếm, “Tiểu tiêu, tại sao hắn đối với ta tốt như vậy?” Tốt đến loại trình độ này, một câu hợp mắt đã giải thích không được nữa.

Thanh âm chuối tiêu quân mềm nhu trước sau như một, nói ra lời lại làm cho người ta không dám khinh thị, “Kí chủ ngu ngốc, này tự nhiên là có thâm ý , Bạch Tuyệt chính là một trong chính quy công trong nguyên thư, ngài ngàn vạn lần không nên xem nhẹ hắn, hơn nữa, ngài không cảm thấy hành động thu mua lòng người kia thành thục không giống như một đứa trẻ sao?”

Bạch Tô gật đầu, Bạch Tuyệt ở lúc làm những thứ mờ ám kia chưa bao giờ cố ý tránh cậu, có lẽ đối phương cho Bạch Tô sẽ không tiết lộ ra ngoài cũng không nhất định, dù sao hiện tại cậu chính là một đứa câm.

Bạch Tô nghi ngờ: “Mi là nói hắn cố ý như thế, nhưng hắn có thể từ trên người mấy đứa trẻ kia được cái gì đây?”

“Bọn trẻ còn nhỏ, hiện tại dĩ nhiên không giúp được hắn, nhưng là, ngài đừng quên, đợi đến mạt thế tới, sẽ có một nhóm người thức tỉnh dị năng, mà theo ta được biết, đứa trẻ Bạch Tuyệt cố ý giao hảo trong tương lai cũng nhiều đất dụng võ.”

Bệnh độc tang thi bộc phát là ở mười năm sau, lúc Bạch Tô sinh nhật mười sáu tuổi, như vậy xem ra Bạch Tuyệt đầu tư thật đúng là đủ dài lâu.

“Nói như vậy Bạch Tuyệt cũng biết chuyện mạt thế, hắn làm sao mà biết được?”

Tiếng nói vừa dứt, chuối tiêu quân liền lâm vào trầm mặc, qua mấy phút đồng hồ mới mở miệng lần nữa, thanh âm cũng mang theo nghi hoặc: “Thật là kỳ quái. . . . . .”

“Sao vậy?”

“Mới vừa rồi ta nghĩ từ xa xem xét thân thể Bạch Tuyệt, kết quả lại bị đồ vật không biết tên ngăn chặn, trên người người này thật giống như cất giấu năng lực khổng lồ nào đó.”

Bạch Tô giận: “Phắc! Vậy mi còn để cho ta đi đâm dao Bạch Tuyệt, chưa được một phút đã chết không toàn thây có được hay không? !”

Chuối tiêu quân an ủi: “Ngài đừng sợ a, chỉ cần đâm dao thành công, chúng ta lập tức có thể rời đi thế giới này, hắn tìm không được ngài.”

Bạch Tô than thở: “Nhưng chung đụng xuống như vậy nữa, ta liền sợ mình không xuống tay được a. . . . .” Nước ấm nấu ếch gì đó, mình chỉ sợ cũng muốn quỳ gối ở dưới quần bò của Bạch Tuyệt.

Chuyện rất nhanh nghênh đón bước ngoặt, viện trưởng nhận được tin tức có một nhà giàu muốn tới cô nhi viện, chủ nhân nói muốn muốn thu nuôi một đứa trẻ đáng yêu có hiểu biết cho con mình làm bạn chơi.

Trên dưới cô nhi viện rất nhanh nổ tung, sớm mấy ngày liền bắt đầu chuẩn bị, nhóm dì hộ công mang bọn trẻ dọn sân, đem quần áo đẹp nhất của bọn trẻ giặt sạch sẽ, trong viện thậm chí lần đầu tiên cung cấp cho mỗi người một ly sữa tươi, có thể thấy được trình độ coi trọng kia.

Ở mọi người len lén chờ đợi, ngày này rốt cuộc đã tới.

Không cần người khác nhắc nhở, bọn trẻ sớm rời khỏi giường, vô cùng nghiêm túc mặc quần áo rửa mặt, hiển nhiên, bọn nó cũng rõ ràng biết cơ hội này đối với bọn nó mà nói có ý nghĩa như thế nào. Giống như là chờ đợi Quốc vương kiểm duyệt binh sĩ, bọn trẻ đứng thành một hàng, trên mặt là thần sắc hưng phấn ức chế không được, từng lần một sửa sang lại quần áo trên người, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn an tĩnh.

Cho dù là đứa trẻ thường ngày quan hệ khá tốt, lúc này đối mặt lẫn nhau cũng nhiều mấy phân giữ lại, ai không muốn rời đi loại địa phương giống như cơn ác mộng này?

Ở giữa bọn trẻ âm thầm vui vẻ, Bạch Tô yên lặng không nói lộ ra vẻ phá lệ chói mắt, nhóm dì hộ công nói rất rõ ràng, người đó là muốn cho con mình tìm bạn chơi, tự nhiên không thể nào thu dưỡng một người câm, vì vậy cũng chưa từng phí tâm ở trên người Bạch Tô, chỉ dặn dò cậu phải an tĩnh nghe lời, không cho phép gây chuyện.

Mấy chiếc xe hơi màu đen trước sau dừng ở cửa cô nhi viện, bảo tiêu áo đen dẫn đầu xuống xe, thái độ cung kính mở ra cửa xe đỗ đầu tiên, đứng ở một bên.

Hắc, điệu bộ vẫn còn lớn, không hổ là kinh đô Liên gia, Bạch Tô cảm thấy hứng thú nhìn , Bạch Tuyệt bên cạnh cậu nhìn cậu mấy lần, ánh mắt rõ rành rành, Bạch Tô chỉ coi như không biết, đáy lòng cậu rõ ràng, Bạch Tuyệt là một người trời sinh tính nguội lạnh mà rất có dã tâm, đối phương nhìn như tỉ mỉ chu đáo với cậu, đáy lòng nhưng có một phen suy tính khác, càng thêm sẽ không bởi vì cậu lãng phí cơ hội.

Từ trên xe hơi đi xuống một vị quý phụ nhân, cô mặc váy màu tím nhạt, thân hình tinh tế, mặt mày thanh tú, mặc dù không đủ kinh diễm, nhưng tự có một cỗ khí thế đoan trang ưu nhã, ánh mắt có vài phần bén nhọn mơ hồ.

Quý phụ nhân cúi thân xuống phía sau, trong thanh âm êm ái ẩn chứa mấy phần trách cứ, “Quân nhi, xuống đây.”

Có người từ trên xe nhảy xuống, hai tay đút vào trong túi quần, dẫn đầu hướng phía trước đi tới, giọng nói lớn lối: “Không phải là muốn con tới chọn người sao? Vậy thì nhanh một chút.”

Lâm Thanh Vân bất mãn nhíu đầu mày, viện trưởng cô nhi viện theo ở một bên vẻ mặt tươi cười nghênh đón, cười nói: “Liên phu nhân, bọn trẻ trong viện đều ở đây rồi, cô xem nhìn có thích hay không.”

Giọng nói như đối đãi hàng hóa cũng không có khiến cho bọn trẻ bất mãn, lực chú ý của bọn nó đều ở trên người Lâm Thanh Vân cùng Liên Quân, ở trong sinh mệnh ngắn ngủi của bọn nó chưa từng thấy qua người ngăn nắp xinh đẹp như vậy, nhất thời không ngừng hâm mộ.

Liên Quân cau mày đánh giá một đám đầu củ cải đỏ trước mặt, mặc dù những đứa trẻ này được thu thập sạch sẽ, nhưng cuộc sống lâu dài dinh dưỡng không đầy đủ để cho bọn nó không thể không thể tránh khỏi hiện ra một bộ dạng xanh xao vàng vọt, dường như gió thổi liền đổ, đáy lòng hắn nảy lên một cỗ chán ghét, giống như ngửi thấy được mùi vị nào đó làm cho hắn không thích.

Lâm Thanh Vân biết tính cách quái gở bất thường của con trai mình, ghét cùng người tiếp xúc, nếu không phải là lo lắng hắn càng ngày càng tự bế, cũng sẽ không nghĩ ra chủ ý thu nuôi cô nhi cho hắn làm bạn. Ánh mắt nhất nhất quét qua trên người bọn trẻ, Lâm Thanh Vân có chút thất vọng, nhà cô nhi viện này không lớn, thu nuôi bọn trẻ cũng ít, người người gầy yếu nhỏ thấp, cũng không làm cô vui lòng.

Đột nhiên, ánh mắt rơi vào trên mặt hai đứa trẻ trong góc khuất nhất, ánh mắt Lâm Thanh Vân sáng lên, “Hai đứa bé này là?”

Viện trưởng quay đầu lại nhìn lướt qua, vẫy tay làm cho Bạch Tô Bạch Tuyệt tới đây, lại thật ân cần giống như nhân viên bán hàng tán dương hàng hóa, “Liên phu nhân, người nhìn xem, đây đều là đứa bé  bộ dạng xinh đẹp nhất trong cô nhi viện chúng ta, tên gọi Bạch Tuyệt, bình thường đều ngoan ngoãn hiểu chuyện, khỏi bàn nhiều thông minh.” Nói xong đẩy Bạch Tuyệt một cái, “Nhanh chào dì đi.”

Bạch Tuyệt mặt mày cong cong, ngoan ngoãn gật đầu: “Con chào dì.”

Lâm Thanh Vân gật đầu, hai đứa trẻ trước mặt này đều xinh xắn, đứa lớn hơn chút mặt mày tuấn tú, tròng mắt đen bóng, đứa nhỏ cũng là ngọc tuyết đáng yêu, bất quá nếu muốn thu nuôi tự nhiên là số tuổi càng nhỏ càng tốt, cô hỏi một đứa trẻ khác: “Con tên gì? Có muốn về nhà cùng dì hay không?”

Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn, hai tròng mắt trong suốt, nhưng mặt mũi có chút ngơ ngác , một hồi lâu cũng không có mở miệng nói chuyện, viện trưởng cô nhi viện lúng túng không dứt, xoa xoa hai tay giải thích, “Liên phu nhân đừng động tới nó, đứa trẻ này bị câm, sẽ không nói chuyện .”

“A, thật là đáng tiếc.” Lâm Thanh Vân cảm thán một câu không có thành ý.

Liên Quân vẫn buồn chán ngửa đầu nhìn bầu trời đột nhiên đi tới, đưa tay nắm mặt Bạch Tô nhìn trái nhìn phải, giống như là ở chọn rau cải trắng, “Này, mi thật là câm?”

Bạch Tô mắt cá chết nhìn, đáy lòng len lén trợn trắng mắt.

Liên Quân giống như là đột nhiên tới hứng thú, “Bé câm, có muốn cùng anh về nhà không?”

Bạch Tô cùng hắn nhìn nhau, đứa trẻ trước mắt mặc dù có một khuôn mặt thiên sứ, trong đôi mắt nhưng tràn đầy ác ý, Bạch Tô đọc quen nguyên tác quả thức cấp quỳ, lại bị người nầy theo dõi.

Liên Quân là một tồn tại hết sức khác biệt, hắn lớn lối cuồng ngạo kiệt ngao bất tuần, nặng độ trung nhị, cực độ bi quan chán đời, hơn nữa căn bản là không có ý định trị liệu. Làm cho không người nào nói nổi chính là, người này làm việc hoàn toàn không có kết cấu, đều xem tâm tình mình, liền nhân vật chính Liên Hoa tom sue cũng sờ không chuẩn tâm tư của hắn, không dám tùy tiện chọc giận hắn.

Nói ngắn gọn, đây chính là một bệnh xà tinh.

Bệnh xà tinh cười đến vẻ mặt rực rỡ, không biết đứa trẻ trước mặt yếu như gà đang oán thầm hắn, hắn lười biếng nói với Lâm Thanh Vân: “Tốt lắm, con muốn người này, còn lại tùy ý mẹ.”

Lâm Thanh Vân bất mãn: “Đứa bé này không biết nói, mẹ xem vẫn là thu dưỡng Bạch Tuyệt đi.”

Vô luận như thế nào Bạch Tuyệt nhất định phải vào Liên gia, nếu không một loạt nội dung vở kịch sau đó sẽ vô pháp triển khai, Bạch Tô níu lấy ống tay áo Bạch Tuyệt, tội nghiệp dựa vào bên cạnh hắn.

Viện trưởng con ngươi đảo một vòng, ra sức lừa dối: “Ai nha, Liên phu nhân ngài không biết, hai đứa này quan hệ bình thường so với anh em ruột còn tốt hơn, trọng tình nghĩa, nếu không ngài liền. . . . . .”

Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, Liên Quân lại không khỏi bắt đầu phiền não, không kiên nhẫn nói “Được rồi, mẹ, hai liền hai đi, dù sao mẹ cũng không thiếu chút tiền kia.”

Lâm Thanh Vân thấy biểu tình con trai mình, biết không thể dông dài nữa, nếu không tiểu tổ tông này lại sẽ nóng nảy, cô gật đầu, để cho trợ lý đi làm thủ tục thu nuôi.

Những đứa trẻ khác ngoài thất vọng khổ sở đối Bạch Tuyệt ly khai cũng không khỏi lộ ra không tha, Bạch Tuyệt nhanh chóng đưa bọn họ trấn an, sau đó làm ra lời hứa sau này thường xuyên trở lại thăm bọn họ.

Liên Quân ngồi ở trong xe, trên cao nhìn xuống hai đồng bạn nhỏ mới tới, mắt bễ nghễ, “Sau này phải nghe lời, biết không?”

Hai người gật đầu.

Liên Quân cảm thấy một trận nhàm chán, cảm giác như vậy từ lúc hắn hiểu chuyện sau vẫn như hình với bóng theo sát hắn, thậm chí càng diễn càng liệt, thường để cho hắn cảm thấy cuộc sống đần độn vô vị, tiến tới làm ra ít cử động ở người khác xem ra hết sức điên cuồng.

Nhân sinh a, thật đúng là tịch mịch như tuyết.

4 bình luận về “Nghịch Tập Ký – 2

Bình luận về bài viết này